Tập viết blog cho chính mình!
23 giờ 00 phút ngày 20/11/2017.
Blog này sẽ là nơi để chia sẻ những cảm xúc bên trong của tôi lên các con chữ, những cảm xúc thường nhật, sự kiện gặp phải trong ngày, những sách đã đọc, tình cảm,....
Hôm nay -20/11 có thể là một ngày đặc biệt với nhiều người, được gặp lại thầy cô, bạn bè cũ. Nhưng đó là đối với người lớn còn đối với một học sinh cấp 3 vừa lên lớp 10 như tôi ngày này khá là bình thường như bao ngày khác. Trước hết nói về khoảng thời gian cấp 2 một chút, lúc đó tôi là một người khá nhạt nhòa hầu như chỉ làm nền trong lớp chẳng có gì đáng chú ý, bạn bè hầu như ít ai thân cho lắm, có lẽ 1 phần do tính cách tôi là khép kín. Cấp 2 là một khoảng thời gian khá dài đối với người học lớp 10 như tôi có lẽ bởi vì tôi sống ít nói chuyện, không có việc gì để làm chỉ học rồi game ngủ xem phim hết. Lên cấp 3 tôi nhận ra mình sống thật lãng phí khi không biết ngoài kia còn bao nhiêu thứ chưa khám phá được, lãng phí thời gian vào những bộ phim xem xong chẳng đọng lại gì, lãng phí vào những ván game dài thâu đêm, nếu dành thời gian đó ra ngoài , có thể đi chơi với bạn bè, đi xem đá bóng, hay chỉ là nói chuyện phiếm với nhau thì quãng thời gian cấp 2 của tôi đã không dài và vô vị đến thế.
Từ khi vào THPT chỉ sau 3 tháng tôi nhận ra mình không còn trẻ con như trước có thể vì thế khi nhìn lại tôi nhận ra nhiều điều hơn. Tôi biết quan tâm đến sức khỏe, vẻ bề ngoài, lời nói, tính cách, phong cách riêng... chứ không mặc kệ mọi thứ như trước nữa. Vào lớp 10 tôi cũng có nhiều bạn hơn,
khi có bạn , tôi mới biết bạn bè là những người tài giỏi thế nào, có đứa giỏi thể dục môn nào cũng chơi được, đứa giỏi ăn nói, cũng có những đứa rất biết pha trò... nhưng cũng có những con người giống tôi ngày trước khá là im lặng, không nói chuyện với ai. Tôi cũng từng trải qua thời gian như họ, có thể cấp 2 họ đã thế rồi hoặc cũng có thể môi trường mới chưa quên cũng có thể là họ không muốn thay đổi chỉ vậy thôi.
Mặc dù quãng thời gian cấp 2 khá nhạt nhẽo và vô vị nhưng sáng nay tôi vẫn về trường vì chí ít tôi vẫn có chút gì đó để nhớ, có thể bạn bè, thầy cô, lớp học, một ai đó... không biết nữa. Bạn bè giờ mỗi đứa một trường, một lớp khác nhau, về gặp lại mỗi đứa mỗi khác nhưng cũng chỉ chào xong rồi thôi. Gặp lại thầy chủ nhiệm nhưng rốt cuộc cũng không biết nói gì, chỉ chụp ảnh cùng lớp rồi đi chơi với đám bạn cũ thôi. Vậy đấy nếu cấp 2 tôi dành thời gian quan tâm tới bạn bè, thầy cô thì lúc quay lại chắc đã có cái để nói chứ không chỉ đứng ngắm người ta nói chuyện với nhau như thế này, giờ hối hận có lẽ cũng đã không kịp vì tôi đã vào lớp 10 rồi chỉ có thể xem nó như một quá khứ lỗi lầm không nên phạm phải lần nữa mà thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét